Thương Thiên

Chương 2: Ai hung ác hơn




Trong Nghênh Lai Khách lâu vốn ồn ào náo nhiệt, xong đột nhiên xảy ra chuyện khiến toàn bộ trà lâu dần dần yên tĩnh lại.

“Ồ! Mau nhìn! Bên kia có chuyện gì vậy?”

“Có lẽ sắp đánh nhau rồi!”

“Đám người kia thật hung ác!”

“Đúng vậy! Nhìn đám người kia cao to lực lưỡng thế kia, đấm một cái thôi người trẻ tuổi kia cũng chết chắc!”

“Ài! Thời loạn lạc, nắm tay ai to thì người đó đúng!”

๑๑۩۞۩๑๑
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt mọi người tập trung lại một nơi trong khách lâu, chỉ thấy mấy gã cao to sắc mặt hung ác dữ tợn mang theo binh khí đang bao vây một nam tử mặc áo thợ săn.

“Thằng nhãi kia mau tránh ra. Chúng ta nhiều người, ngươi đổi chỗ khác mua!” Gã mặt rỗ cầm đầu bất kể đối phương có đồng ý hay không quăng thẳng binh khí với bọc quần áo lên bàn, túi vải treo bên góc bàn.



“...”

NNhạc Phàm ẫn chẳng hề để ý tới, tự nhấc chén rượu của mình lên tự ngây người. Tranh chấp không phải thứ chàng muốn, song có chuyện phiền phức tìm tới chàng cũng chẳng sợ.

“Đùng!” Gã nặt rỗ đập tay lên bàn khiến cả cái bàn rung lên ken két. Nói tiếp: “Thằng nhãi thối kia, Hùng Ngũ ta nói với ngươi đấy, có nghe hay không? Ngươi điếc à?”

“Mau cút đi ~~”

“Có tin chúng ta đánh ngươi lăn lê bò toài ra không?”

“Trừng trị hắn!”

“Lên ~~”

๑๑۩۞۩๑๑
“Dừng tay!”

Những kẻ hung tợn kia đang định động thủ lại có người bước nhanh tới như muốn ngăn cản vụ tranh chấp này.

Mọi người quay đầu nhìn lại, là một nam tử áo gấm cầm bàn tính bằng ngọc, Khuôn mặt mỉm cười, khí độ bất phàm, không phải người giàu thì cũng là hạng cao sang quyền quý.

Nhạc Phàm chỉ lạnh nhạt liếc sang một chút, lập tức nhận ra nam tử này, hắn chính là “Tiểu Thần Tài” Lăng Thông mà chàng gặp đc mấy hôm trước tại thành Ninh Huyền. Thật là trùng hợp, đây là lần thứ hai tình cờ gặp nhau.

๑๑۩۞۩๑๑
Bước tới trước, Lăng Thông đưa mắt dò xét Nhạc Phàm một chút rồi quay sang đám đại hán nói: “Các vị bằng hữu, ta là ông chủ của khách lâu này, tiểu điếm chỉ mới khai trương, mong chư vị nhẹ tay giúp.”

“Nhẹ tay giúp?” Hùng Ngũ cao giọng, đánh giá đối phương một chút rồi mừngười thầm nói: “Xem ra là một kẻ có tiền, không khéo có thể kiếm chác chút gì. Khà khà...”

Nghĩ vậy, Hùng Ngũ bĩu môi nói: “Ngươi cũng thấy đấy, chúng ta nhiều người như vậy, vốn định bảo thằng nhãi này tránh chỗ nhưng hắn không thức thời bám lỳ ở cái bàn này không chịu đi cho nên anh em chúng ta muốn dạy cho hắn một bài học, để hắn nhớ cho kỹ... Ách, nếu chủ quán đã muốn đứng ra bảo vệ cho hắn vậy chúng ta cũng có thể bỏ qua. Có điều, chắc cậu chủ đây cũng biết, ra khỏi cửa không có đường quay lại, vấn đề này...” Nói xong ngón tay miết miết, dáng vẻ như muốn nói “chắc ngươi cũng hiểu.

Mọi người cùng bừng tỉnh, hóa ra bọn chúng muốn nhân dịp khách lâu khai trương tới kiếm lợi. Nhìn mặt mũi đám người hung ác như vậy chắc hẳn chuyện này cũng không phải lần một lần hai.

“Ha ha! Đã có thể dùng tiền để giải quyết, vậy không còn là vấn đề nữa...” Thần sắc Lăng Thông chẳng chút thay đổi, vẫn khách khí nói: “Mọi người đều từ xa tới, cùng nghỉ ngơi trong khách lâu này cũng là phúc phận. Gặp nhau đã là có duyên sao phải tổn hương hòa khí... Chẳng bằng tại hạ làm chủ, thu xếp cho chư vị một gàn tiệc rượu khác, có gì chúng ta từ từ nói. Chư vị nghĩ sao?”

Cử chỉ của Lăng Thông hào phóng khéo lẹ, giọng điệu hòa hoãn khiến đám đại hán kia cũng phải nguôi lửa giận, khuôn mặt lộ vẻ tự đắc.

Hùng Ngũ đang định nói vài lời, Nhạc Phàm đã lên tiếng trước: “Ngươi không muốn ta động thủ?”

Câu nói khiến đám người đều mờ mịt khó hiểu, chỉ có Lăng Thông nghe xong bất đắc dĩ cười khổ đáp: “Quán mới khai trương đâu thể thấy máu được? Hơn nữa cho dù ngươi không sợ phiền phức nhưng chắc cũng không phải người thích phiền phức chứ? Cho nên chuyện khổ sở này tốt hơn hết nên do ta ra mặt.”

“Ngươi biết chuyện của ta?”

“Đương nhiên! Làm nghề buôn bán này chút nhãn lực ấy vẫn phải có.”

“Ừ!”

Uống một ngụm rượu nữa, Nhạc Phàm ngừng nói.

Lúc này mọi người mới hiểu hai người bọn họ quen nhau từ trước. Chỉ có điều bọn họ nói chuyện có vẻ quá mức tùy ý.

“Mẹ nó chứ, các ngươi nói cái quái gì vậy?” Gã mặt rỗ không kiên nhẫn nổi nữa, nghe giọng điệu rõ ràng đối phương không để đám người bọn mình vào trong mắt.

Đồng bọn bên cạnh ghé tới bên tai hắn nói thầm vài câu, lúc này mới hiểu hai người Nhạc Phàm đang nói gì. Nổi nóng, “xoạt một tiếng”gã rút đại đao ra, đang định động thủ lại thấy một cô gái khuôn mặt đoan trang dịu dàng bước tới.

“Lăng Thông, bọn Phó đại ca vẫn đợi huynh ở hậu viện đấy, sao huynh trễ vậy chứu?” Giọng nói cô gái vang lên thanh thoát như nước suối thấm sâu vào nhân tâm, khiến người ta không cách nào phát hỏa. Nàng chính là một phu nhân khác của Lăng Thông, Phùng Uyển Nhi.

Lăng Thông cười gượng hai tiếng nói: “Gặp người quen nên chậm trễ đôi chút.” Nói xong nhìn thoáng qua phía Nhạc Phàm.

“Là hắn!” Phùng Uyển Nhi lại lập tức nhận ra Nhạc Phàm, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc! Lại nhìn tình hình xung quanh, trong chốc lát đã hiểu có chuyện gì xảy ra.

๑๑۩۞۩๑๑
Một lúc sau, một nam tử đứng cạnh Hùng Ngũ nói: “Hùng ca, bỏ đi, chúng ta còn phải đưa người trở về. Làm trễ nải chuyện chính mọi người sẽ tức giận đấy. Bỏ cũng chẳng sao, sau kiếm lại là được.”

Hùng Ngũ ho khan một tiếng nói: “Được rồi, bỏ thì bỏ, hôm nay tâm trạng ông đây khá tốt, tha cho các ngươi một lần.” Nói xong thu đao lại.

Lăng Thông mỉm cười,c còn chưa kịp nói gì, Nhạc Phàm đột nhiên đứng dậy, bước tới trước mặt Hùng Ngũ cao hơn mình một cái đầu. So sánh ra, trước mặt hắn chàng trông thật yếu đuối mong manh.

Hùng Ngũ không rõ đối phương muốn làm gì song đã thấy một nắm đấm xuất hiện trước mặt mình!

“Bùng ~~”

Lực lượng một quyền này khiến Hùng Ngũ bắn ngược lại ra ngoài khách lâu.

“...”

Mọi người đều yên lặng! Cảnh tượng vừa rồi khác xa suy đoán trong lòng bọn họ.

“Ài!” Lăng Thông bất đắc dĩ lắc đầu, quay sang đám đại hắn đang đứng sững ở đó nói: “Các ngươi cũng dại thật, thích gây sự tới chỗ nào không tới lại tới đây. Thật ra nếu các ngươi tới làm phiền người khác cũng chẳng sao, không ngờ lại thật ngu ngốc, chút nhãn lực cũng chẳng có... Một số người các ngươi không thể trêu chọc nổi!”

Vài tên đại hán vẻ mặt mờ mịt, hoàn toàn không biết nên làm thế nào! Mãi tới lúc Nhạc Phàm cất bước tới góc bàn đám người mới phản ứng lại, vội vàng ngăn cản: “Dừng tay, vật này là của Chính Vũ nghĩa quân chúng ta, ngươi dám...”

Còn chưa nói xong, Nhạc Phàm đã nắm lấy cổ hắn tiện tay quăng ra ngoài đường. Đám người còn lại lao lên, kết cục có thể tưởng tượng nổi.

“Xoạt ~~”

“Ồ! Đây còn là người sao?”

“Mạnh, mạnh thật!”

๑๑۩۞۩๑๑
“Chính Vũ Quân thì sao? Trong mắt người khác cũng chẳng là gì.” Lăng Thông cười thầm với Phùng Uyển Nhi, so hung bạo với Đao Cuồng, đúng là tự đi tìm chết!

Dưới ánh mắt kính nể của mọi người, Nhạc Phàm tự tay mở túi vải ra...

“Ồ ~~” Mọi người lại nhốn nháo.

Chỉ thấy trong túi là một cô bé, hơn nữa còn là một bé gái còn khá nhỏ! Giờ mái tóc đang rối tung không thấy rõ được diện mạo, rõ ràng là bị xóc nảy trong túi một thời gian khá dài.

“Mẹ kiếp! Thế này mà gọi là nghĩa quân gì, đúng là phường giặc cướp!”

“Lũ súc sinh không bằng chó lợn! Còn bắt cóc cả trẻ con như thế, lòng dạ đen tối hơn cả đám quan phủ. Ta nhổ vào!”

“Đúng vậy!”

๑๑۩۞۩๑๑
Bản năng làm mẹ của Phùng Uyển Nhi dâng lên, bước vội tới ôm cô bé vào trong lòng, luôn miệng mắng mỏ đám người vừa rồi.

Lăng Thông đi tới, quay sang phía Nhạc Phàm nói: “Có phải ngươi đã sớm biết trong túi có trẻ con nên mới trực tiếp động thủ không?”

Tuy Lăng Thông tiếp xúc với Nhạc Phàm không nhiều nhưng biết hắn là người làm việc theo bản tâm của mình.

“Con bé không sao đâu, chỉ trúng Mê La Tán, buổi tổi sẽ tỉnh.” Bắt mạch xong, Nhạc Phàm giao cô bé cho Phùng Uyển Nhi đang đứng chờ bên cạnh, tiếp đó đứng dậy lạnh nhạt trả lời: “Cho dù không biết, kết cục của chúng cũng vẫn vậy.”

“Lý tiên sinh, cô bé này cứ giao cho nội tử (*) là được, chúng ta tới hậu viện đi, ở đó có người đang rất muốn thấy ngươi đấy.” Lăng Thông lên tiểng mời, vẻ mặt chân thành.

(Nội tử: ý chỉ vợ)

Nhìn đôi mắt trong suốt của đối phương, Nhạc Phàm gật đầu đồng ý.

Dặn dò vài câu xong, Lăng Thông đưa tay mời: “Lý tiên sinh, mời vào.”

Đang định cất bước, Nhạc Phàm lại nói: “Sau này ngươi cứ gọi Nhạc Phàm là được...”

Lăng Thông thân hình run run, lòng vui mừng không thôi.